CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bút Kí Coi Mắt Của Boss


Phan_16

Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, cười:“Vậy anh đi trước đây, phải hứa là sẽ gọi điện thoại cho anh đó. Không hứa cũng phải gọi cho anh, có rảnh thì tìm anh, lúc nào cũng hoan nghênh em.”

Tôi gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Tôi vẫn đứng ở đại sảnh phòng chờ sân bay, nhìn chiếc máy bay của Tiểu Bạch biến mất trong tầm mắt, mới xoay người rời khỏi.

“Quan Tiểu Bội.”Vừa bước ra khỏi đại sảnh phòng chờ, liền nghe thấy có người gọi tôi.

“Dịch Phàm, sao anh lại ở đây?”

“Tiễn một người bạn.”Dịch Phàm mở cửa xe,“Lên xe đi, tôi cho quá giang về công ty.”

“Ồ, nhân vật cỡ bự nào mà phải để đích thân tổng tài đại nhân đưa đi vậy.”Tôi leo lên xe hỏi.

Dịch Phàm lại không nói gì, rất lâu mới hỏi:“Cô với anh Bạch kia…”

“Đúng vậy. Tuy là ý của ba mẹ tôi, nhưng… tôi cũng muốn qua lại với anh ấy, anh ấy có vẻ không tệ.”

Lại qua một lúc lâu, Dịch Phàm mới nói:“Quan Tiểu Bội, giúp tôi tìm một người coi mắt đi. Đừng là mấy cô gái bình thường ở trên đường hay ở mấy công ty mai mối nữa, giống như cô đã nói, tìm một người đẹp có gia thế môn đăng hộ đối đó.”

Giọng nói lạnh lùng, không một gợn sóng.

Chương 27

Thứ bảy, ngày 23 tháng 02

Thời tiết: Âm u đổ mưa

———————————-

Người đẹp có gia thế… một tuần nay, ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh tôi không một giây phút nào ngừng lẩm bẩm cái cụm từ này, người đẹp có gia thế với tôi cũng tựa như thần đèn, thần bí không thể tả.

“Chị nói xem Dịch Phàm để cho một cô nương như em, có thể miễn cưỡng gọi là cô gái nhỏ đáng yêu như vầy đi đâu mà tìm người đẹp có gia thế đây, đây không phải là đi tìm đầu trọc để mà đòi tóc sao.”Tôi than vãn với Tô.

“Cô gái nhỏ đáng yêu?”Tô phụt cười,“Em có biết không, khỉ trong sở thú cũng được chia theo đẳng cấp, sướng nhất là hầu vương, ăn ngon uống ngon thỉnh thoảng còn có cơ hội ăn hiếp người chăm sóc khỉ, còn em chính là cái loại chỉ trốn ở trong góc không có đồ ăn nước uống, ngay cả con công chuồng kế bên cũng có thể thoải mái ăn hiếp, là cái loại khỉ cóc ké nhỏ bé đó.”

“Đây là so sánh kiểu gì của chị vậy! Em mà là con khỉ cóc ké, chị thì sao!”

“Chị là người cho khỉ ăn, niềm hạnh phúc hằng ngày chính là xem lũ khỉ đánh nhau, đồng thời đau xót thay cho số mệnh của lũ khỉ vô tri kia.”

Tôi nhẫn nhịn sự châm biếm cũng như sự so sánh quái đản của Tô, ai biểu chị ấy là người có khả năng quen biết được người đẹp có gia thế nhất mà tôi quen biết trong đời thực chứ.

“Giúp em giới thiệu một người đi. Chị nhiều bệnh nhân như vậy, không có tiền thì ai mời nổi chị chứ.”Tôi van cầu.

“Cho nên mới lực bất tòng tâm đó.”Tô cười ngửa tay,“Người đẹp gia thế? Chưa từng gặp. Người đẹp ai oán, trái lại thì rất nhiều – các oán phụ có gia thế đó.”

Cho dù là oán phụ, thì cũng là có gia thế, chứ nào giống thứ bình dân tiểu bá tánh như cô, cho dù có muốn oán đi chăng nữa, dù có nổ lực cách mấy cùng lắm cũng chỉ ở trong nhà mà oán. Tôi ghi nhớ sâu sắc điểm này, bấu víu lấy Tô như cọng rơm ngọn cỏ, triển khai làm cái đuôi thuyết phục vận động suốt hai mươi bốn tiếng không ngừng nghỉ với chị ấy.

“Hành vi này của em đủ để thăng cấp thành quái đản đó.”Khi Tô bị tôi chặn trước cửa nhà vệ sinh lần thứ bảy, phàn nàn.

“Hề hề, chị mà không đồng ý, em liền ở ngay đây xem chị giải quyết vấn đề sinh lý.”

Hờ hờ, em mà không giày vò cho đại tràng(= ruột già)của chị vận động trì trệ, ảnh hưởng đến sự co bóp, dẫn đến thức ăn thừa không thể nào thuận lợi bài tiết ra ngoài – mà có cái tên thường được gọi đó là táo bón – thì không bỏ cuộc.

“Quan Tiểu Bội! Em ra ngoài cho chị! Coi như chị đồng ý với em đó!”Tô Ngật Tâm bác sĩ tâm lý có tiếng được coi là thờ ơ lạnh lùng, dưới sự quấy rối đeo bám của tôi, cuối cùng cũng suy sụp rồi.

“Nói thật, em thật sự tính giúp Dịch Phàm tìm người như thế sao? Con gái gia đình có tiền, đây không phải là cô em gái nhỏ bị trang web mai mối lừa đến đâu, nhìn không vừa mắt liền có thể tuỳ tiện vứt bỏ.”Tô sảng khoái đi từ nhà vệ sinh ra, vẫn là bộ dáng độc mồm độc miệng.

“Cảm ơn trời đất! Như vậy thì hắn sẽ không phải ngày ngày đến làm phiền em.”

Tô nhìn tôi chăm chú một hồi nói:“Quan Tiểu Bội, sớm muộn cũng có một ngày chị sẽ tự tay mở banh cái đầu của em ra, đem từng sợi dây thần kinh trong đó lấy ra đặt dưới kính hiển vi để kiểm tra một lượt. Thật sự không biết là nguyên nhân gì mà tạo nên được cái kẻ có đầu óc khác thường như em vậy.”

Tôi bị ngữ khí cuồng nhiệt, ánh mắt say mê của chị ấy làm giật cả mình, nhỏ tiếng bẩm lẩm:“Em làm gì có?”

“Được rồi, tuy rằng chị đồng ý với em rồi, nhưng cũng không thể làm không công, em phải giúp chị một việc.”

“Không vấn đề gì.”Tôi bảo đảm.

Mấy ngày sau, Tô dẫn tôi tham gia một buổi tiệc riêng dành cho cái được gọi là hào môn.

“Có phải chị thường được mời đến tham gia các loại hoạt động như thế này phải không? Sao trước nay không dẫn em theo?”Tôi nhìn chiếc đèn chùm pha lê cầu kỳ sang trọng rũ xuống trên trần đại sảnh đang chiếu những tia sáng lấp lánh khắp mặt đất, không nhịn được cảm thán.

“Chị là đến làm việc. Còn nữa, em đừng có mà làm cái bộ dáng nhỏ nhen ghen tỵ để cho chị mất mặt.”

Quả nhiên, một người có vẻ như trợ lý đến trước mặt Tô:“Cô Tô, xin chào, bà Lâm chờ cô đã mấy tiếng rồi. À, vị này chính là đồng nghiệp của cô à? Nhìn có vẻ còn rất trẻ đó. Mời đi bên này, bà Lâm ở phòng 504.”

Tô cám ơn anh ta, dẫn tôi vào thang máy.

“Đồng nghiệp?”Tôi nghi hoặc hỏi.

“Bà Lâm là bệnh nhân của chị. Tình trạng bệnh của bà ta rất đơn giản, chính là nỗi lo âu sầu muộn tồn tại phổ biến của phụ nữa hào môn do trong lòng cô đơn trống vắng cộng thêm thiếu cảm giác an toàn. Loại bệnh này trị dứt thì rất khó, nhưng làm dịu thì rất đơn giản – em chỉ cần lắng nghe bọn họ phàn nàn là được rồi.”Tô giải thích.

“Hả, em không biết!”

“Lắng nghe, lắng nghe! Quan Tiểu Bội, đừng có nói với chị là em nghe người ta nói chuyện cũng không biết nhá.”

“Nói chuyện với người ta ngược lại là sở trường của em, nhưng mạo nhận là bác sĩ tâm lý? Bà Lâm sợ bí mật bị bại lộ, đòi hỏi phải là bác sĩ tâm lý có đạo đức mới yên tâm sao?”

“Không phải, bà ta nói chuyện với chị cũng nhàm chán rồi, muốn có thêm nhiều người lắng nghe, chị đồng ý giới thiệu bác sĩ khác cho bà ta.”Tô lắc đầu khẽ nói,“Nếu như thật sự tìm bác sĩ khác, tiền kiếm được phải chia ra đó.”

Tôi im lặng trong giây lát:“Tô, chị có cảm thấy sự yêu thích tiền bạc của chị cũng đã thăng cấp đến trình độ quái đản rồi không?”

“Duy trì một loại sở thích đối với sức khoẻ cũng như tâm lý rất có ích. Cho nên, Chị yêu thích cái loại quái đản này.”Tô nhìn lên thẻ phòng,“Đến rồi, bây giờ em là trợ lý thực tập của chuyên gia tâm lý nổi tiếng Tô Ngật Tâm. Nhớ kỹ, chỉ cần lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra lời đánh giá mơ hồ chung chung là được. Chị ở dưới kia, sau khi kết thúc xuống dưới tìm chị.”

Bà Lâm là người phụ nữ kiểu mẫu do bảo dưỡng kỹ lưỡng, đã năm mươi mà nhìn như ba mươi.

Tôi bắt tay bà ta, trong lòng có chút thấp thỏm – chuột giả người cứ luôn lo lắng sợ lòi đuôi.

Song bà Lâm lại chỉ coi tôi như một sinh mệnh tồn tại bình thường, đối với cá thể con người như tôi không chút để ý, trực tiếp bắt đầu cuộc nói chuyện.

Kết cấu câu cú của bà ta là như vầy:“Lần đầu tiên tôi gặp ông ấy, chỉ mới mười bảy… nửa tháng sau… vào hôm sinh nhật mười tám tuổi của tôi… khoảng chừng hai tuần sau… ngày mà chúng tôi kết hôn tôi nhớ rất rõ… lúc đó là 9 giờ 9 phút 9 giây…”

Trong lúc tôi còn tưởng bà ta muốn lấy ‘ngày’ làm trọng tâm, đem câu chuyện của mình kể đến long trời lở đất, thì một tiếng gõ cửa cắt ngang lời của bà ta.

Bên ngoài cửa là một cô gái trẻ trung, mặc một bộ lễ phục màu trắng có đuôi váy dài lê dưới đất, thân hình rất được, khí chất không tục, nhưng trong sự xinh đẹp đó nhìn một cái liền biết, là do tiền bạc đắp nên, thiếu đi một loại tự nhiên.

Cô ấy nói :“Mẹ, buổi tiệc bắt đầu rồi, mẹ có xuống không?”

“Chưa xong, nói với ba con mẹ nhứt đầu. Thay mẹ chiêu dãi khách.”Bà Lâm nói.

“Tôi nói đến đâu rồi?”Sau khi cô gái kia đi, bà Lâm hỏi tôi.

“Bà đang kể đến năm đó hai mươi bảy tuổi, con gái bà ra đời.”Tôi nhắc nhở bà ta, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị như một đứa trẻ thích lắng nghe tình tiết chi li của câu chuyện cổ tích.

Bà Lâm lại nhìn về phía cánh cửa:“Vừa nãy là con gái tôi, đứa con tốt biết bao…”

Từ lúc này, kết cấu câu của bà Lâm lại thay đổi là:“Nhà chúng tôi là nhà có tiền… các người là kẻ nghèo hèn… so với chúng tôi, các người là bình dân… chúng tôi có quyền có thế, các người vô quyền vô thế…”

Ba tiếng sau, bà Lâm bị tư tưởng của cánh cửa hào môn ăn sâu nên có một trái tim trở nên u oán vặn vẹo, trong quá trình đã vô tình đả kích khinh thường người đại diện cho tầng lớp bình dân tiểu bá tánh là tôi đây, đạt đến đỉnh điểm.

Sau khi bà Lâm đem toàn bộ cảm xúc của bà ta quăng vô cái thùng rác là tôi xong, tôi mới được giải thoát, xuống bãi gửi xe dưới lầu tìm Tô.

“Sao rồi?”Tô hỏi tôi.

“Hiện giờ em thậm chí còn biết tình nhân đương nhiệm của chồng bà Lâm mặc đồ lót số mấy luôn đó, đồng thời cũng nhận thức sâu sắc được so với cái đám người được gọi là hào môn này em quả thật là rác rưởi, là phế vật, là hạt bụi tự ti không đáng được sống trên cõi đời.”Tôi buồn bực nói.

“Căn bệnh chung của hào môn, cảm thấy ai cũng thấp hơn bọn họ một bậc, nhưng thú vị là khi gặp phải kẻ có quyền thế hơn, bọn họ lại có thể khom lưng uốn gối. Đây là bí quyết thành công của bọn họ, cũng là mấu chốt thất bại của bọn họ. Em mà cứ coi lời của bà ta là thật, em mới là đồ ngốc đó.”Tô nói một cách lạnh lùng,“Tìm được người đẹp có gia thế mà em cần chưa?”

“Em làm gì rãnh rỗi? Ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng phải ráng nhịn đến cuối cùng mới đi giải quyết.”

“Em ngu ngốc dễ sợ luôn, chị để em đi nói chuyện chắc?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”Tôi ngạc nhiên.

“Vậy em có thấy cô Lâm chưa?”

Cô Lâm? Cô gái mặc váy dài xinh đẹp nhưng lại không được đẹp tự nhiên?

“Lâm Thất, cháu gái duy nhất của tập đoàn Lâm Thị, vì là đứa cháu gái xếp thứ bảy trong đời thứ ba của dòng họ Lâm, cho nên mới đặt cái tên vừa tục vừa nhã như vậy. Hề hề, cũng không biết dòng dõi bọn họ làm sao nữa, ông già sinh được bốn người con trai, bốn người con trai lại sinh được con trai – đương nhiên, trừ Lâm Thất ra. Cho nên đứa cháu gái này liền lập tức trở thành trân quý. Ba cô ấy xếp thứ ba trong đám anh em, vốn đã rất bản lĩnh rồi, lại phụ nhờ nữ quý(= cha dựa vào con gái), nên đặc biệt được coi trọng. Ôi trời, lần sau nhớ phải nghe ngóng thử xem gia tộc bọn họ phải chăng có bí phương chuyên môn sinh con trai.”

“Chị thật là nhiều chuyện.”Tôi bĩu môi.

“Chú út của Lâm Thất năm năm trước ở nước ngoài xảy ra tình một đêm, người này là ai?”Tô đột nhiên hỏi.

“Cynthia, một diễn viên điện ảnh hạng ba nhờ vào việc cởi mà thành danh.”Tôi trả lời lưu loát.

“Hứ hứ, ai nhiều chuyện hả?!”Tô nhướng mày nhìn tôi,“Đây là tính chất công việc, chuyện bổn bác sĩ biết còn nhiều hơn kìa, chỉ có điều do đạo đức nghề nghiệp nên chọn lựa im lặng thôi. Nè, biểu tình đó của em là sao hả, có còn muốn nghe thông tin của Lâm Thất nữa không?!”

“Muốn, muốn!”Tôi vội vã trưng cái mặt mình ra, thu hồi biểu tình khinh bỉ.

“Cô ta lớn hơn em một tuổi, đã du học bên nước ngoài nhiều năm rồi, học lực thuộc dạng có thể ứng phó được trong giới hào môn lại không cần làm bản thân phải vất vả, biết cầm kỳ thi hoạ, nữ công (may vá) ca múa, tóm lại toàn bộ kỹ nghệ sở trường dành cho hào môn đều có. Lúc trước từng có bạn trai, không nhiều, trước mắt có qua lại với vài diễn viên điện ảnh tép diu, cô ta nằm trong dạng được giá đem bán, đang trong thời kỳ nhàm chám cần thứ tiêu khiển. Trên cuốn sổ tay tuyển chọn con rể ‘tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn’ của nội bộ gia tộc, có liệt kê danh sách những người đàn ông hào môn có độ tuổi thích hợp, Dịch Phàm… danh tiếng cũng không tồi.”

“Sổ tay con rể ‘tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn’? Có cả cái thứ này à?”Tình cảm kính ngưỡng của tôi đối với Tô, đã tăng không giới hạn luôn.

“Tu từ, so sánh. Ý là, Lâm Thất là người đẹp có gia thế, đồng thời cũng môn đăng hộ đối với Dịch Phàm.”Tô cắn bút cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay tự nói tự trả lời,“Chao ôi, sau này nếu nghỉ hưu, đi làm nhà báo tin giải trí được đó.”

Tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng tôi thấu hiểu Diêm Vương nhưng lại bại dưới tay tiểu quỷ.

Sau khi nhận được toàn bộ tư liệu về Lâm Thất, tôi quyết định trở lại bữa tiệc, nói chuyện với cô ta, thuyết phục cô ta gặp mặt Dịch Phàm, kết quả lại bị bảo vệ chặn lại.

“Cô ơi, cô có chuyện gì sao?”Anh bảo vệ đẹp trai lịch sự hỏi.

“Tôi muốn tìm cô Lâm Thất bàn một chút chuyện.”

“Cô có được cô ấy mời không?”

“Không có. Tôi không phải là khách của cô ấy. Nhưng tôi đi cùng với cô Tô Ngật Tâm, chị ấy là bác sĩ của bà Lâm.”

Bảo vệ gọi một cuộc điện thoại, sau khi đặt điện thoại xuống nói với tôi:“Xin lỗi cô, bà Lâm nói chưa từng gặp cô.”

“Hả, có nhầm lẫn không đó? Vừa nãy tôi còn nói chuyện với bà Lâm suốt năm sáu tiếng đồng hồ mà.”

“Bà ấy nói như vậy, thì sẽ không lầm lẫn đâu. Xin mời cô rời khỏi.”

Tôi trở lại trong xe của Tô hỏi:“Bọn họ làm sao vậy?”

“Đây chính là người đẹp có gia thế, ngoài mặt thì xinh đẹp trong lòng thì thối rữa, trở mặt không nhận người. Mỗi một người đều kêu ca trước mặt bác sĩ tâm lý là mình bất hạnh, ngoảnh mặt cái lại không chịu thừa nhận mình từng gặp bác sĩ.”Tô bình phẩm một cách khách quan,“Đứa con gái mà được bồi dưỡng từ gia đình như thế… em thật sự… muốn giới thiệu cho Dịch Phàm?”

Tôi suy nghĩ cặn kẽ một lát: Nếu như bà Lâm biến thái bồi dưỡng ra đứa con gái được kế thừa cái tính tình của bà ta… trời ạ, thật mong chờ Dịch Phàm bị giày vò nha.

“Nè, số điện thoại cũng như những nơi thường đến của Lâm Thất.”Thấy tôi gật đầu, Tô đưa một tờ giấy qua,“Quan Tiểu Bội, là em quyết định làm, sau này đừng có mà hối hận.”

Chương 28

Chủ nhật, ngày 16 tháng 03

Thời tiết: Bão cát

——————————————–

Dạo này ngày tháng tương đối bình lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng ứng phó với mẩu tin mập mờ của Bạch Tiểu Bạch ra, thì không có gợn sóng nào. Tôi cẩn thận suy nghĩ kỹ xem nguyên nhân nào làm cho cuộc sống yên bình như vậy, phát hiện thì ra Dịch Phàm không có gây rắc rối. Chẳng lẽ hắn đã quên trước đó đã từng nói“Phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối”, cuối cùng cũng không muốn đi coi mắt nữa trở lại bình thường rồi à?

Song, hiện thực vĩnh viễn sẽ không phát triển theo hướng bình thường.

“Quan Tiểu Bội, chuyện lần trước giao cho cô sao rồi?”Lúc ngẫu nhiên gặp trong thang máy, Dịch Phàm nhìn vào con số đang thay đổi đầu cũng không ngoảnh lại hỏi.

“Ờ, tìm được một…”

“Vậy nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt.”Thang máy dừng ở tầng 23, hắn đi thẳng ra ngoài.

Gần đây hắn chỉ nói với tôi duy nhất hai câu, liền khiến sự chờ mong hắn trở lại bình thường dập tắt luôn, đằng sau ngữ khí lãnh đạm lạnh lùng trong lúc bàn công việc, thực ra vẫn là cái tên cuồng kết hôn.

“Em tựa như là một tay thợ săn lão luyện, im lặng mai phục cẩn mật trong rừng rậm, chờ đợi con hồ ly gian xảo cùng âm hiểm…”Về đến nhà, tôi nói với Tô về kế hoạch làm sao để tiếp cận Lâm Thất.

Tô cắt ngang sự hoang tưởng nhàm chán của tôi:“Nếu em mà là thợ săn, thì quả thật là tin vui của động vật toàn thiên hạ, chị thật không thể hiểu, rõ ràng đã nói với em là vào định kỳ bảy giờ mỗi tối Lâm Thất nhất định sẽ uống cà-phê ở quán cà-phê tầng một của hội quán Roland rồi, em đã bỏ ra biết bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa hẹn được cô ta là sao?”

“Kẻ có tiền mà, luôn có chút khó tiếp cận, em cần phải có kế sách vẹn toàn.”Tôi cười tươi phân bua cho mình. Trên thực tế, lời của bà Lâm dường như vẫn còn ảnh hưởng đến tôi, khiến cho tôi luôn cảm thấy Lâm Thất cũng là dạng“Kẻ nghèo hèn miễn dòm miễn chạm miễn tơ tưởng”, khiến người ta không muốn tiếp cận ghê.

“Mà chị không sợ Lâm Thất nhận ra em là bác sĩ tâm lý giả mạo à?”

“Em cảm thấy mình khi đó lọt vô tầm mắt cô ta chắc? Đối với họ mà nói, em đại khái thật sự chỉ là hạt bụi bị xem nhẹ mà thôi.”Tô nói một cách thẳng thừng.

Bất kể là có bao không tình nguyện, lệnh của tổng tài không thể làm trái.

Khi tôi liên tiếp ba ngày giả làm người qua đường giáp đi qua đi lại ngoài cửa quán cà-phê hội quán Roland, nghĩ nát óc để mở lời, thì có một người vỗ vai tôi:“Cô ơi, mời cô vào trong một lát.”

Trong nháy mắt đó tôi có chút nghi hoặc.

“Cô Lâm Thất tìm cô.”

Hồ ly từ khách thành chủ tóm lấy thợ săn.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”Dưới ánh đèn mờ của quán cà-phê, Lâm Thất cười như không cười khuấy tách cà-phê hỏi.

Tôi kinh ngạc hỏi:“Cô làm sao…”

Lâm Thất liếc nhìn người vừa mới ra ngoài cửa gọi tôi:“A Bảo, giải thích một chút với cô ấy.”

Chàng thanh niên được gọi là A Bảo nói:“Mấy ngày nay, chúng tôi nhìn thấy cô đi tới đi lui ở chỗ này đi chưa được mấy trăm mét đã trở lại. Thỉnh thoảng có người hỏi cô có cần giúp gì không, cô liền ngó trái ngó phải khắp nơi hy vọng có thể che giấu ý đồ thật sự của cô. Nhưng kỹ thuật diễn của cô thật không cao minh. Nè, cô nhìn xem, bên đường có một cột điện thường có người dán mấy tờ quảng cáo lên, trước cửa có viết cái bảng thực đơn để chọn món, khi bị người ta nghi ngờ, cô hoàn toàn có thể giả bộ như đang đọc nội dung phía trên tấm bảng, mà không cần phải là cứ nhìn chằm chằm vào góc tường. Cái góc tường—”Anh chàng đó gõ gõ bức tường sát đường của quán cà-phê, phát ra âm thanh cảm giác như là thuỷ tinh,“Trên thực tế đây là mặt kính, từ bên trong hoàn toàn có thể nhìn thấu ra. Người đàn ông phía trước bên trái, đúng, chính là cái người mặc quần màu đen, cũng bởi vì cô vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm, nên căng thẳng đã làm đổ cà-phê lên quần ba lần, mới đem cái quần màu vàng nhạt biến thành màu đen.”

“Là một người thường xuyên được người ta nhìn ngó, mặc dù người cô nhìn không phải là tôi, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cô.”Lâm Thất nói.

Tôi quyết định dùng lời nói để phá vỡ sự ngượng ngùng lúc này:“Là như vầy, tôi là trợ lý của tổng tài AC, anh ta bị chinh phục bởi tài hoa cũng như sắc đẹp hơn người của cô Lâm đây, hy vọng có cơ hội mời ăn cô Lâm một bữa cơm.”

“Dịch Phàm?”

“Ừm, tổng tài AC, thanh niên tài tuấn, tài năng danh tiếng…”

“Tôi biết anh ấy là ai.”Lâm Thất ngắt lời tôi,“Đã muốn hẹn với tôi, tại sao anh ấy không tự đến nói?”

“Tổng tài của chúng tôi sợ đường đột với cô Lâm đây. Anh ấy cảm thấy nếu như bị người như cô Lâm tài mạo song toàn gia thế xuất chúng phẩm hạnh đoan trang như vậy cự tuyệt… sẽ rất xấu hổi.”

Sự thật chứng minh, Lâm Thất quả nhiên là con gái của bà Lâm, một đống lời ca tụng này đã có hiệu quả cực tốt, cô ta nở nụ cười:“Trở về nói với tổng tài của nhà cô, tôi đồng ý gặp anh ấy, thời gian địa điểm để tôi chọn.”

Sự tình phát triển có chút như dự liệu.

Đầu tiên, Dịch Phàm cái tên cuồng coi mắt sau khi gặp mặt Lâm Thất, lại lấy tốc độ nhanh chóng khó tin xác lập quan hệ yêu đương với cô ta, sau đó, càng nằm ngoài dự liệu của tôi là, sau khi Dịch Phàm coi mắt thành công, tôi lại không có triệt để thoát khỏi thân phận bà mối cộng thêm tuỳ tùng theo hầu như sự mong chờ bấy lâu nay, chào đón tự do khao khát đã lâu, địa vị trái lại càng thêm thấp kém.

Trên thực tế, hiện giờ tôi dường như có hai vị chủ tử.

Ví dụ như lúc này đây, trong lúc Dịch Phàm cùng Lâm Thất hưởng thụ bữa cơm tối dưới ánh nến, tôi cùng A Bảo giống như hai cái đèn đường chớp tắt ở kế bên ngồi đối diện nhau không nói mà uống nước.

“Anh nói xem, tụi mình có giống như nha hoàn với thư đồng không? Trong lúc chủ tử bọn họ hẹn hò, đứng một bên hóng gió ngắm cảnh… không đúng, tụi mình càng giống hạ nhân đang nhìn trộm chủ tử vụng trộm.”

“Một người kiêu ngạo như cô Lâm, thích được người ta chú ý.”A Bảo nhìn Lâm Thất một cách say mê.

Tôi vẫn cứ cảm thấy lúc Dịch Phàm đi coi mắt mà phải có người ở bên cạnh đã đủ bệnh lắm rồi, mà cái cách Lâm Thất lúc hẹn hò còn bắt người ta phải nhìn nữa, chỉ có thể gọi là biến thái thôi.

Tôi không tài nào hiểu nổi cái lô-gic của A Bảo, nhưng vẫn làm theo như ý của anh ta nhìm Lâm Thất – cô ta cười lên rất đẹp, cho dù có cùng Dịch Phàm nói về tình hình khủng bố quốc tế đi chăng nữa, ý cười nơi khoé mắt vẫn có thể mang theo sự quyến rũ, phong tình mà… không được tự nhiên.

Tôi lại bụng dạ tiểu nhân nữa rồi, tôi tự cười châm biếm mình, lại quay đầu nhìn Dịch Phàm.

Dịch Phàm ở bên cạnh Lâm Thất vô cùng đẹp trai, nói cười vui vẻ, không còn cứng ngắc như những lần coi mắt trước đây, lời nói cử chỉ tự nhiên cùng bình tĩnh, xuất sắc làm người ta cảm thấy xa lạ.

Có lẽ đây mới chính là Dịch Phàm thật sự? Có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung người đàn ông này, người đàn ông như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời nhưng không tài nào với tới được, chỉ có một ngôi sao khác trên bầu trời mới có thể tương xứng với người đàn ông này?

Trong thực tế đứng cạnh người đàn ông này phải môn đăng hộ đối.

“Cô Quan, cô Quan?”

“Hả! Có chuyện gì?”Bị A Bảo đẩy một cái, tôi mới hoàn hồn lại, phát hiện Lâm Thất gọi tôi.

“Dịch Phàm, đoán chừng do anh đẹp trai quá, nên cô Quan nhìn đến không dời mắt luôn.”Lâm Thất nửa đùa nửa thật nhìn Dịch Phàm nói.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog